chúng ta của sau này review

Xem thêm: Chúng ta của sau này review. Nhiều năm trôi qua, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh đã có cuộc sống riêng. Kiến Thanh có sự nghiệp ổn định, gia đình viên mãn. Còn Tiểu Hiểu thì vẫn đơn hình lẻ bóng. Tình cờ gặp lại, cả hai cùng ôn lại chuyện xưa, rồi tiếc nuối khi nhận ra: Nhưng cuối cùng, này đến từ vực sâu lực lượng mất khống chế, đại lượng Yylfordz Tinh linh bị dị hoá, cuối cùng, cái kia mạt đại Tinh linh Vương Candela, ở ý đồ thông qua thí Thần tới chung kết dị hoá ngọn nguồn thất bại lúc sau, chỉ có thể hướng chính mình đã Và “Sau này, chúng ta cái gì cũng có, chỉ không có nhau” Câu nói đầy đau đớn và có phần trách móc. Chúng ta nỗ lực vì cuộc sống, vì tương lai. Để sau này chúng ta có tất cả có mọi thứ nhưng lại chẳng còn nhau nữa. Vậy cuối cùng, ta cố gắng vì điều gì? “Sau này, khi em vẫn học tập được yêu là như vậy nào. Thì không mong muốn, anh đang bặt tăm giữa biển lớn tín đồ mênh mông.Bạn đã xem: Chúng ta của trong tương lai vật gì cũng có chỉ là không tồn tại chúng ta. Sau này, cuối cùng bên dưới mặt hàng lệ em sẽ gọi ra 19/10/2022. Fabian Reinbold. Thục Quyên dịch. Bình luận thời sự. Tàu sân bay Liêu Ninh (Liaoning) của Trung Quốc: Bắc Kinh đang theo đuổi chủ nghĩa dân tộc và tích cực tái vũ trang. (Nguồn: Bộ Quốc phòng Nhật Bản / Ảnh Reuters). Đây là một lừa dối lớn, chúng ta đã kẹt vào sự Meilleur Site De Rencontre Gratuit Maroc. Là bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên do nữ đạo diễn tài năng Lưu Nhược Anh chắp bút, “Us and Them” không phải là câu chuyện ngôn tình ướt át, cũng không có những cảnh quay hoành tráng nhưng tôi tin chắc rằng bộ phim sẽ không làm bạn thất vọng. Câu chuyện bắt đầu từ mùa xuân năm 2007, lần đầu Lâm Kiến Thanh gặp Phương Tiểu Hiểu trên chuyến tàu về quê dịp Tết. Chuyến tàu đông đúc, chật chội, nơi hai người xa lạ quen biết và đồng cảm với nhau bởi cuộc sống tha hương cơ cực. Tiểu Hiểu trưởng thành trong gia đình đổ vỡ, còn Kiến Thanh chẳng bao giờ hết khó xử khi đối diện bố mình. Đồng cảm bởi nỗi đơn côi, hai nhân vật tìm thấy tiếng nói chung trong những mộng mơ tuổi trẻ, trong cuộc mưu sinh chật vật để trụ lại thủ đô Bắc Kinh hoa lệ mà nhiều nghiệt ngã. Bộ phim họa nên thế giới độc tôn dành riêng cho họ. Dù tự do giữa thiên nhiên bao la hay chen chúc trong phòng trọ chật hẹp, họ đều có nhau, chia sẻ nước mắt, nụ cười. Đôi khi lại cãi vã, làm tổn thương nhau, để rồi nhìn thấu cả vẻ đẹp và tật xấu trong nhau. Nhưng cuối cùng, thực tế khắc nghiệt của cuộc sống làm cho họ phải cách xa. Mười năm sau, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh gặp lại nhau trên 1 chuyến bay. Thời gian cứ trở qua trở lại như một nỗi day dứt không thể nào xóa bỏ. Bộ phim được kể bằng 2 tuyến truyện song song đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Chuyện quá khứ được phân biệt với hiện tại bằng tông màu đen trắng chứ không phải là ngược lại. Việc phân định 2 bối cảnh khác biệt về thời gian bằng màu phim đen trắng không phải là phương thức mới mẻ trong điện ảnh. Nhưng cái cách mà đạo diễn Lưu Nhược Anh áp dụng nó lại đem lại một cảm giác cực kì ấn tượng. Sở dĩ có cách dùng tông màu trái ngược này, vì nó liên quan đến câu nói của Kiến Thanh – câu nói vô cùng ám ảnh với những người xem phim “Nếu như Ian không tìm thấy Kelly, thế giới sẽ không có màu sắc” , và thật nực cười khi quy luật của trò chơi lại vận vào chính cuộc đời của hai người… Những câu thoại đắt giá xuất hiện trong những thước phim đen trắng ở thời điểm hiện tại khiến cho người xem không khỏi xúc động và nuối tiếc “Thật buồn cười, em vốn dĩ có thể trở thành vợ anh, nhưng giờ đây chỉ là nhân tình.” “Kiến Thanh, Kiến Thanh, I missed you Anh cũng nhớ em Ý em là, Kiến Thanh, em đã lỡ mất anh rồi…” Đáng lẽ đã có thể có một cái kết khác, nếu ngày đó Kiến Thanh giữ Tiểu Hiểu ở lại. Đáng lẽ đã có một cái kết khác, nếu ngày đó Kiến Thanh dũng cảm bước lên chuyến tàu. Đôi khi trong tình yêu, thứ ta cần là sự dũng cảm, dũng cảm để vượt qua cái tôi để giữ người mình yêu, dũng cảm để yêu và dũng cảm để sau này không phải thốt ra hai chữ “nếu như”. Và “Sau này, chúng ta cái gì cũng có, chỉ không có nhau” Câu nói đầy đau đớn và có phần trách móc. Chúng ta nỗ lực vì cuộc sống, vì tương lai. Để sau này chúng ta có tất cả có mọi thứ nhưng lại chẳng còn nhau nữa. Vậy cuối cùng, ta cố gắng vì điều gì? Trong “Us and Them”, từ diễn viên đến cảnh quay, từ lời thoại đến nhạc phim, mọi thứ đều rất nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng không khiến khán giả thấy nhàm chán, tất cả có thể gói gọn vào một chữ, đó là “đủ”. Dù cái kết rất buồn, mang lại rất nhiều nuối tiếc, nhưng chúng ta biết họ đã từng thật sự yêu nhau, đã từng là tất cả của nhau. Định mệnh kiếp này có thể không ở bên nhau trọn đời, nhưng thanh xuân đó, tôi tin Tiểu Hiểu và Kiến Thanh sẽ mãi khắc cốt ghi tâm. Với tôi, đây không chỉ là một bộ phim tình cảm đơn thuần mà tựa như câu chuyện cuộc đời tình yêu, sự nghiệp, tình thân, nỗi trăn trở khi đã trưởng thành. Tôi đã khóc khi xem bộ phim này, còn bạn thì sao? Các bạn có thể tham khảo tải phim được người dùng chia sẻ tại đây. Chúc các bạn xem phim vui vẻ! Để tìm kiếm nội dung với tài khoản Fshare bạn chỉ cần gõ nội dung cần tìm kèm theo từ khóa “Fshare” sẽ có ngay link file Fshare. Ví dụ bạn cần tải phim “Us and Them”, các bước thực hiện như sau Bước 1 Nhập google ““Us and Them Fshare” Bước 2 Chọn link phim mà bạn muốn tải Bước 3 Tải nhanh bằng Fcode, xem hướng dẫn Tại đây. Hoặc tải xuống miễn phí. Головна сторінка NetflixТЕЛЕСЕРІАЛИ Й ФІЛЬМИ БЕЗ ОБМЕЖЕНЬУВІЙТИ2018 Вікові обмеження13+ 1 год 59 хв ДрамаTwo strangers meet on a train and form a bond that evolves over the years. After a separation, they reconnect and reflect on their love for each роляхЦзін Боран,Чжоу Дун Юй,Тянь ЧжуанчжуанNominated for five Golden Horse Awards, including Best New Director Rene Liu and Supporting Actor Tian Zhuangzhuang.Докладні відомостіДивіться офлайнДоступно для завантаженняПро фільмЕмоційне,РомантичнеЗвукMandarin - Audio Description,Mandarin [Original]СубтитриGreek,English,Polish,Romanian,TurkishАкторський складЦзін БоранЧжоу Дун ЮйТянь ЧжуанчжуанЦюй ЧжемінЧжан ЦзисяньДжек РотЕндрю ТірнанТім БентінкСофі КолгунСхожеНезабаромЧорне дзеркалоЗахопливий серіал-антологія, який занурить вас у вир заплутаних історій про найвидатніші інновації та найгірші риси епічна історія — адаптація серії фантастичних романів Діани Ґеблдон, яка розповідає про стосунки пари закоханих, які подорожують у 2Побувавши на межі смерті, досвідчений найманець Тайлер Рейк береться за нову небезпечну місію врятувати з полону сім’ю безжального ЛюксембургДізнавшись, що їхній батько, який не жив із ними, помирає в далекому Люксембурзі, брати-близнюки з України вирушають у подорож, щоб востаннє побачити конюшина Меч короля магівПоки хоробрий хлопець, який не володіє чарами, прагне стати королем магів, чотири попередні володарі цього титулу, повертаються, щоб знищити Королівство працювати самостійно, колишній напарник Бетмена Дік Ґрейсон зустрічає кількох молодих героїв, яким відчайдушно потрібен сім’янин відвідує рідне село заради місцевого свята й вимушено повертається до злочинного життя, яке він колись вбивцюУ цьому серіалі про реальні злочини слідчі у справах відомих серійних убивць розкривають приголомшливі й моторошні подробиці розслідувань, що коштували їм чималих зусиль. Hình như mình không có hứng thú xem bộ phim này khi nó còn mới mẻ. Chỉ là một buổi tối chợt muốn xem cái gì đó và chẳng có cái gì mình muốn xem có sẵn trong khi bộ phim này thì ở ngay đó, với chủ đề có lẽ cũng gần với mình nên mình quyết định xem thử xem sao. Cảm giác sau khi xem xong đúng là khó nói hết, cũng không biết phải nói thế nào. Bộ phim này rất nỗ lực tỏ ra có chiều sâu, nhưng tiếc rằng người ta lại không cố gắng đào xuống để làm nó sâu như mong đợi. Câu chuyện này không cũ không mới, không làm mình cảm động hay đồng cảm, trong khi đáng ra nó nên khiến người ta trăn trở về những gì đã bỏ mất trong đời. Điểm mạnh của bộ phim này có lẽ nằm ở phần hình ảnh. Những hình ảnh đầu phim với đoàn tàu chạy giữa cánh đồng tuyết trắng hay ánh nắng vàng như mật chiếu trên gương mặt hai nhân vật chính đẹp một cách chỉn chu, trọn vẹn. Mặc dù mình không thực sự thích việc lạm dụng tông màu vàng trong phim ảnh ở các nước ngoài Tây Âu – cái thường được nâng tầm thành nước màu điện ảnh, tông màu điện ảnh dù thực ra lại mang đậm dấu ấn tư tưởng thuộc địa – nhưng việc sử dụng filter màu vàng ở những khung cảnh quá khứ trong phim đúng là tạo cảm giác cổ điển, cũ kĩ, lạc hậu cần có khi khắc họa một vùng quê nghèo xa xôi hay khu phòng trọ lụp xụp nơi phố thị. Các cảnh bao quát từ trên cao nhìn xuống một la bàn đầy vẻ chân thực mô tả nhịp sống song song của những người trong khu trọ chật chội tuy lạ nhưng cũng hoàn thành được mục đích đề ra. Mình không thực sự thích việc để hiện tại thành màu đen trắng, dù nó chuyển tải rất rõ ràng thông điệp chủ đề của bộ phim. Có lẽ đối với mình cái ý tưởng này được diễn đạt thô sơ quá. Khi xem Châu Đông Vũ trong bộ phim này mình cứ nghĩ về Châu Đông Vũ trong Thất Nguyệt và An Sinh cùng một nụ cười với ánh mắt cong cong, cùng một vẻ tinh nghịch lém lỉnh, cùng một gương mặt trẻ con, cùng một kiểu người chạy theo tình yêu, cùng một số phận không được may mắn. Như mình từng nói đâu đó, cảm giác mọi nhân vật của Châu Đông Vũ đều giống giống nhau, là kiểu nhân vật làm người ta thấy thương vì sự hồn nhiên trước nghịch cảnh. Có lẽ vì vậy nên nửa đầu phim mình khá khó chịu với nhân vật của Châu Đông Vũ, cảm thấy vẫn là cái kiểu người ngây thơ vô số tội rất là phiền ấy. Nhưng đến nửa sau tâm tình của mình với nhân vật này hòa hoãn hơn, có lẽ vì thực ra cô đâu có vai trò gì trong nửa sau câu chuyện? Cô vẫn cứ là cô gái có gương mặt trẻ hơn tuổi hay cười cong khóe mắt và khóc nhìn rất đáng thương thôi. Câu chuyện là của Lâm Kiến Thanh, thay đổi nằm ở Lâm Kiến Thanh, không phải ở Phương Tiểu Hiểu. Nhân vật Lâm Kiến Thanh của Tỉnh Bách Nhiên trong quá khứ rõ ràng mạch lạc hơn rất nhiều so với hiện tại. Anh thanh niên này có mục tiêu rõ ràng, và kiên định với mục tiêu đó, không màng những chuyện xung quanh. Anh ta mê game, đam mê với game, và trong những thời điểm cùng cực của cuộc đời, game là cứu cánh để anh ta bấu víu. Anh ta cũng dành tình cảm sâu sắc và thầm lặng cho Tiểu Hiểu, an tĩnh đợi cô nhìn đến mình. Nhưng Lâm Kiến Thanh của nửa sau câu chuyện không còn vậy nữa, anh đã lấy vợ có con nhưng vẫn như thể chưa thoát khỏi quá khứ, anh vẫn giữ Tiểu Hiểu canh cánh trong lòng, thậm chí anh không ngại ngoại tình. Ở giai đoạn sau Lâm Kiến Thanh từ con người rõ ràng rành mạch ban đầu trở nên vô cùng mâu thuẫn, mà vì bộ phim lại không khắc sâu mâu thuẫn đó nên cái khán giả nhìn thấy cũng hời hợt như vậy một người đàn ông dù vấn vương tình cũ nhưng vẫn lấy vợ, và dù đã có vợ con vẫn có lúc tình cũ không rủ cũng tới. Câu chuyện tình yêu trong phim làm mình thấy không inspiring. Một mặt nó là chuyện rất thường xảy ra với các cặp đôi bên nhau lúc gian khó cơm áo gạo tiền đôi khi làm tình yêu trở nên khó chịu, và đến khi người ta đủ ổn để yêu nhau thì lại trót ở bên người khác mất rồi. Một mặt khác bộ phim chỉ khắc họa được đến vậy mà không đi sâu lí giải thêm, ví dụ như tại sao Lâm Kiến Thanh lại lấy vợ trong khi vẫn còn vấn vương tình cũ, hai người họ đã cân nhắc những gì khi ghìm mình lại trước bờ vực ngoại tình, vv. Khắc họa sự bất đắc dĩ của họ bằng việc để cả hai mắt mũi tèm lem khóc lóc thương tiếc cho mối tình không chờ nổi thịnh vượng là một lựa chọn mà mình nghĩ không tốt từ phía đạo diễn hoặc biên kịch của bộ phim này. Dù rằng những bộ phim nói chuyện yêu đương thế này không mấy khi thực sự hợp logic nhưng tình tiết nhân vật nam chính một bước phất lên nhờ trò game mà anh đã ấp ủ từ lúc mới yêu đến khi chia tay vẫn dậm chân tại chỗ nhưng hậu chia tay lại tiến triển chóng vánh vẫn làm mình thấy lấn cấn. Cliché luôn là thứ mà một chút thôi cũng tạo cảm giác quá nhiều. Bộ phim này, không biết nên nói là có nên xem hay không. Thôi thì cứ để vậy. Điều hướng bài viết Nguồn Weibo ID caozhi163 Trans UU Dịch vì sở thích, chưa được sự đồng ý của tác giả, đã lược bớt và không đảm bảo đúng 100% nội dung . ——————————————————————————— “Những gì nên nói, cũng đã nói ra, em hiểu được, là đủ rồi. Có một loại bi thương, mà nước mắt không thể nào chảy xuống được.” 《Chúng ta của sau này》do Lưu Nhược Anh đạo diễn 28/04 được công chiếu, trước đó ba ca khúc chủ đề được đăng tải trên không gian bạn bè của Wechat và Weibo đã sớm làm cho hàng vạn người rơi nước mắt. Anh hoài niệm rằng em đã ở cách anh gần như thế Nhưng đến cuối cùng em vẫn không thể Cùng anh đi đến nơi phương xa không thể quay lại đó Điều mà anh ân hận nhất Đó chính là niềm ân hận của em lại có liên quan đến anh 《Chúng ta》– Trần Dịch Tấn Chúng ta của sau này vẫn như thế tiếp bước Chỉ là không còn kề vai nhau 《Chúng ta của sau này》– Ngũ Nguyệt Thiên Cứ nghĩ rằng mãi mãi là rất lâu, không nguyện ý dừng lại tại nơi đây Rằng sau này chúng ta sẽ có rất nhiều khả năng, sao phải gọi thanh xuân là tạm bợ Cứ nghĩ rằng em sẽ có thể thay đổi, trở nên hiểu rõ được ái tình hơn Cho đến cuối cùng, chúng ta lại trở thành những người bạn đã yêu nhau từ rất lâu 《Những người bạn đã yêu từ rất lâu》– Hebe Ngày một tháng năm trước đây, Trà Sữa biệt danh của Lưu Nhược Anh, đã mang đến cho mọi người một loại thức uống nguy hiểm, chính là loại uống vào sẽ khiến cho người ta phải rơi nước mắt. “Tại sao không có câu chuyện nào mà từ khi bắt đầu cho đến đoạn kết thúc đều là hạnh phúc?” Đây là điều mà nhân vật chính của bộ phim tiếc nuối nhất. 《Chúng ta của sau này》 kể về một câu chuyện tình mười năm. Thời gian bắt đầu từ năm 2007 kéo dài đến năm 2017. Mười năm trước, Lâm Kiến Thanh Tĩnh Bách Nhiên thủ vai theo học tại một trường nằm ở trấn nhỏ của Bắc Kinh, trên xe lửa trở về quê nghỉ Tết vô tình gặp được Phương Tiểu Hiểu Châu Đông Vũ thủ vai. Hai người gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, cùng nhau vượt qua một đoạn hành trình gian khổ nhưng ngập tràn hạnh phúc ở Bắc Kinh. Bắc Kinh – thành phố này nơi nơi đều là cơ hội, nhưng khắp nơi cũng đầy nỗi tuyệt vọng. Sau khi tốt nghiệp, bạn bè mỗi người mỗi ngã, Lâm Kiến Thành thì chọn ở lại nơi đây. Hai người Lâm Kiến Thanh và Phương Tiểu Hiểu sống trong một ngôi nhà thuê tối tăm, mỗi ngày 24 giờ đều phải thắp đèn để chiếu sáng, bất tiện, chật chội nhưng họ rất vui vẻ. Mỗi lần xe lửa chạy ngang qua đều khiến căn phòng nhỏ bị ảnh hưởng bởi tiếng động cơ ầm ầm, những lúc này Tiểu Hiểu sẽ dùng một bên tai nghe của mình nhét vào tai của Lâm Kiến Thanh; Hai con người cùng nhau chia sẻ một chút mì tôm; Mùa đông bên nhà ga xe lửa, họ cười cười nói nói, Lâm Kiến Thành ôm Phương Tiểu Hiểu đặt lên thành lan can, khi tiếng còi tàu vang lên, nói một câu “Chúng ta gọi taxi đi.” Câu nói này thật sự rất ngọt. Lâm Kiến Tân so với thanh niên thành thị không khác biệt mấy, chơi game thì không thắng nổi, đi phục vụ quán net thì bị người khác đánh mắng, mua đĩa phim người lớn thì bị mời lên đồn công an. Thảm như thế nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn không rời đi. “Nghe nói, ở lại Bắc Kinh đủ năm năm sẽ có thể bám trụ được”. Phương Tiểu Hiểu vào ngày đầu năm mới ước rằng mình có thể gả cho một người Bắc Kinh, Lâm Kiến Thành âm thầm ghi nhớ trong lòng. Cậu ta tự đặt ra cho mình thời hạn, vừa vặn cũng là 5 năm. Cậu ta muốn trở thành một người có tiền, có thể cho Phương Tiểu Hiểu được một mái nhà ấm cúng, trong nhà sẽ đặt một chiếc sofa thật to. Chỉ là sau đó vì bán mạng kiếm tiền, Lâm Kiến Thành dần thay đổi, trở thành một người biết nói dối, trở thành người miệng lưỡi trơn tru, trở thành người không còn quan tâm đến người bên cạnh mình nữa. Cuối cùng, Phương Tiểu Hiểu muốn rời đi. Lâm Kiến Thanh không dám giữ. Bởi vì cậu còn chưa thể mua được một căn nhà, chưa thể cho cô ấy một mái ấm. Lúc đó cậu ta vẫn chưa biết rằng, cô ấy yêu cậu, Cho dù không có nhà, vẫn nguyện ý bên cậu cả một đời. Yêu đến oanh liệt, cùng nhau đến sức cùng lực kiệt, rồi lại không đành lòng mà biệt li. Đoạn tình cảm cùng nhau vượt qua hoạn nạn trong căn phòng thuê chật chội tối tăm ngày ấy, Cho đến ngày biệt li, vẫn kiềm không được mà hoài niệm. Nhiều năm về sau, họ gặp lại nhau. Những năm tháng đã lỡ đánh mất ấy, tất cả đều khắc lên trên những gương mặt đã không còn nét ngô nghê ngày nào. Mười năm gặp gỡ tan hợp, thời gian vùi lấp đi không chỉ là đoạn tình cảm cùng nhau lúc khó khăn, mà còn là cuộc sống nặng nề khó nhọc. Lâm Kiến Thanh hỏi, nếu như lúc đó em không rời đi, chúng ta của sau này có thể hay không sẽ không như bây giờ. Đúng vậy, nếu như… “Ái tình, hình như có kinh nghiệm. Cho nên tôi rất muốn có một câu chuyện kể về trước đây, kể về hiện tại, kể về sau này”. Lại nói, Lưu Nhược Anh lựa chọn dùng thời gian mười năm, phân thành hai đoạn để kể câu chuyện tình này. Trong lúc Lưu Nhược Anh lưu diễn ở đại học, có người hỏi cô ấy rằng tại sao mỗi một chữ trên poster đều thiếu đi một nét. Cô ấy nói “Sau này không có chúng ta, sẽ không thể hoàn chỉnh”. Từ màu sắc cho đến đen trắng, từ đen trắng cho đến màu sắc, Lưu Nhược Anh dùng con chữ “mười”(十)viên mãn để kể lại những vướng mắc giữa Lâm Kiến Thanh và Phương Tiểu Hiểu. Phần màu sắc là mở đầu cho câu chuyện mới, cũng là kết thúc của câu chuyện cũ. Lưu Nhược Anh dùng bộ phim này để họa nên một câu nói của bản thân. “Tôi muốn mình có thể kiềm nén được bi thương”. Nếu như chưa từng gặp được anh, em có thể sẽ ở nơi chốn nào. Năm hai mươi mốt tuổi, Lưu Nhược Anh gặp được người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình — Trần Tĩnh. Lược bớt Sau này, khi được hỏi tại sao không đi đến buổi diễn của Lưu Nhược Anh, Trần Tĩnh nói “Em có giấc mộng của em, tôi có chuyện bản thân tôi muốn làm, chuyện của tôi vẫn chưa thành, tôi chỉ hi vọng em sẽ sống tốt.” Ngày hôm đó Lưu Nhược Anh hát một bài hát “Em có thể đứng ở nơi phương xa chờ đợi anh, cho đến khi anh không còn cảm thấy bi thương nữa…” Sau đó, Lưu Nhược Anh kết hôn, sinh con, có được một người cô yêu và cũng yêu cô. Đoạn tình cảm không thành ấy, giúp cô trở thành một người phụ nữ không còn bị tình yêu vây hãm nữa, cũng không lại vì yêu đến điên cuồng mà bộc bạch hết bản thân của mình. Thời gian cho Lưu Nhược Anh một kết cục, cũng cho chúng ta một kết cục. —— Có người nói rằng, đời người sợ nhất là đột nhiên nghe hiểu một bài hát, bởi vì lúc đó, sẽ phát hiện ra, bản thân đã trải qua hết thảy đều không thể quay đầu lại nữa. Năm trước, Lưu Nhược Anh ở Đài Bắc hát ca khúc 《Sau này》, khóc không thành tiếng. Thanh xuân niên thiếu của cô ấy, tính cách vô lo của cô ấy, tất cả đều đã để gió mang cảm sâu đậm giấu trong đáy mắt, cuối cùng cũng trở thành lời nói vân đạm phong khinh nơi khóe môi. 《Sau này》 bài hát đã có từ rất lâu rồi, từ thời thanh xuân cho đến tuổi bước vào giáo đường hôn lễ, 《Sau này》 bộ phim cũng rất dài, từ năm 2007 cho đến năm 2017, Lưu Nhược Anh tặng Trần Tĩnh một quyển sách lời tựa 《Gửi anh của năm chín mươi tuổi》 “Rất lâu không gặp rồi, em sẽ không nhạt nhẽo đến độ đi hỏi anh dạo này có khỏe không, bởi vì anh sẽ luôn trả lời là “Vẫn còn sống mà!”. Trong cái thời mà những câu chuyện cười nhạt nhẽo đang thịnh hành này, vẫn có thể một mực dùng lãnh ngôn lãnh ngữ mà hài hước thì anh đúng là rất khác biệt.” “Em không mong ước cao sang rằng cái cây em trồng sẽ cao hơn của người khác, cũng không cần nó cao bằng cây của người khác. Em chỉ hy vọng rằng, đỉnh ngọn cây của em có thể vừa vặn nhìn thấy được đỉnh ngọn cây của anh là đủ rồi.” Tôi không phải là đang chờ đợi, tôi có lẽ đang đuổi theo, đuổi theo đoạn thời gian xưa cũ đuổi không còn kịp nữa, đuổi theo một người vĩnh viễn đuổi không đến được. Anh yêu em rất lâu rồi, nhưng đến sau cùng, chúng ta lại trở thành những người bạn đã yêu nhau từ rất lâu. “Hạnh phúc không phải một câu chuyện, bất hạnh mới phải”. Vậy thì trên nhân gian này, có rất nhiều, rất nhiều câu chuyện. Về sau có một bản 《Sau này 2018》 có rất nhiều rất nhiều người, thốt lên một cái tên mà rơi lệ. Trên Zhihu Q&A website của Trung Quốc – có người hỏi rằng, yêu nhau rất lâu sau đó chia tay là loại cảm giác gì. Có người chia sẻ câu chuyện sáu năm của mình Trong sáu năm đó, anh ấy và bạn gái bên nhau vô cùng hạnh phúc, đã ra mắt bố mẹ hai bên, cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử. Tuy thu nhập không tính là cao, nhưng cũng đủ để cả hai cơm no áo ấm. Sau này anh ta nỗ lực bán mạng mà kiếm tiền, tất cả đều có được, nhưng lại mất đi người mà anh ấy luôn phấn đấu vì. “Chúng ta của sau này, tất cả đều có, Nhưng lại không có được chúng ta”. Giống như trong bài hát 《Chúng ta》, điều mà anh tiếc nuối nhất, chính là tiếc nuối của em lại liên quan đến anh. “Vô luận anh bằng cách nào đó lại nhớ đến em, thì sẽ mang theo nụ cười hay là sự trầm mặc”. Chúng ta cuối cùng lại có thể trở thành người trong bài hát, mỗi người ôm lấy một hạnh phúc riêng của bản thân, tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Lâm Kiến Thanh hỏi Phương Tiểu Hiểu, nếu như lúc đó em không rời đi, chúng ta của sau này có thể hay không sẽ không như bây giờ. Đáng tiếc, trên thế giới này lại không có nếu như, cũng không có một kết cục khác. “Thế giới thu nhỏ giống như một bối cảnh, chúng ta gặp được nhau, em gật nhẹ đầu, bỏ qua tất cả những chuyện cũ, cũng bỏ qua những câu chào hỏi nhau. Có lẽ vui mừng cũng chỉ là một quá trình, tất cả đều đã kết thúc rồi.” Người yêu trùng phùng, cũng giống như Bắc Đảo nói, trong lòng vui mừng, nhưng cũng đau đớn nhận ra, tất cả đều đã kết thúc rồi. “Vô luận chúng ta của sau này có như thế nào đều phải khiến cuộc sống sau này trở nên xứng đáng” Cảm ơn người đã xuất hiện tại thời điểm thanh xuân ngông cuồng nhất của tôi, giúp tôi có được bài học tình yêu đầu tiên, rồi lại quay người ly khai. Cũng cảm ơn người giúp tôi phát hiện ra rằng, tất cả đều đã được trời cao an bài. Bài hát Chúng ta của sau này - Mayday 后来的我们 ost movie Us and them- phát hành năm 2018, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Lưu Nhược Anh. [Chúng ta của sau này cái gì cũng đều có rồi] [Nhưng đã không còn là chúng ta nữa] Lời bài hát cũng chính là nỗi lòng của cặp nhân vật chính trong phim. Lâm Kiến Thanh Tỉnh Bách Nhiên đóng và Phương Tiểu Hiểu Châu Đông Vũ đóng tình cờ gặp nhau trên một chuyến tàu khi về quê ăn Tết. Hai người trẻ họ gặp gỡ và rồi yêu nhau. Ở nơi thành phố lớn, họ cùng nhau cố gắng sinh sống và vun đắp cho ước mơ sau này. Thế nhưng sau bao khó khăn, họ lại không thể cùng nhau bước tiếp và rồi mỗi người chọn cho mình một hướng đi khác không có nhau. Mở đầu bài hát là sau này- khi cả hai đã không còn ở bên nhau nữa. Với chất giọng trầm ấm, nam ca sĩ đã khơi dậy cảm xúc hoài niệm, có chút gì đó buồn thương như chính trạng thái của nhân vật chính trong phim. Một người tự hỏi dường như trái tim của người kia đã được chữa lành và cũng có người ở bên cạnh thay mình chăm sóc cho người ấy rồi. Lúc này, thật không biết nên vui hay buồn Vui vì người không còn cô đơn lẻ loi, buồn vì tôi vẫn còn rất nhớ thương người. Khi cuộc sống tôi ổn định hơn, tôi vẫn bước đi tiếp những ngày tháng còn lại, chỉ là nhiều lúc hồi ức ùa về vây lấy và tôi không thể quên được quãng thời gian còn bên nhau khi xưa. Mỗi lần nhớ lại đều đau đớn như vậy, nước mắt rơi xuống làm vơi bớt những xót xa trong lòng. Ngày tháng cũ vẫn hiện rõ y nguyên, dù tôi đã cố cất giấu nó vào sâu thẳm tâm can mình. Không biết người còn nhớ về nó nữa hay không, dù sao cũng không còn quan trọng gì nữa rồi. Sự thật là chúng ta vẫn không còn là chúng ta như xưa. Bất kể như thế nào, tôi vẫn luôn mong người có thể vui vẻ hạnh phúc, đó cũng là điều tôi mong muốn nhất về sau. Chúng ta ai cũng cần phải bước tiếp, chỉ là không còn kề vai nhau nữa, mỗi người tự tìm lấy cho mình một cuộc sống riêng. Dù sao, người hãy cố gắng khiến cuộc đời trở nên tươi đẹp hơn nhé! Dẫu cho câu chuyện ấy không còn có tôi sóng bước cùng. Sau tất cả, qua màn nước mắt có thể nhìn thấy người thật sự hạnh phúc và tự do thì tôi chẳng còn đòi hỏi gì hơn nữa. Có lẽ, ở một nơi nào đó khác, có một người tồn tại và một tôi khác mỉm cười hạnh phúc- chúng ta vẫn còn yêu nhau sâu đậm, họ sẽ thay ta mãi mãi ở bên nhau. Chỉ cần nghĩ như vậy là đủ rồi! Bài nhạc cứ vậy chảy trôi vào tâm khảm, làm xôn xao xúc cảm và khiến ta đau đáu khôn nguôi. Có một tình yêu như thế, họ bên nhau khi trong tay còn chưa có gì, bên nhau những ngày tháng thanh xuân tuổi trẻ. Lúc đó, trong mắt họ ngập tràn tình yêu và hi vọng mãnh liệt, họ có lý tưởng cũng như đam mê chinh phục cuộc sống nơi phồn hoa náo nhiệt. Tất nhiên, không có gì là dễ dàng với họ, chật vật kiếm sống và rơi vào dòng người xô bồ, họ dần bào mỏng sợi dây liên kết đôi bên. Cố chấp với hoài bão nhưng lại buông lỏng tình cảm, không phải là hết cạn yêu thương chỉ là họ đã không thể nâng niu nó như trước kia nữa. Họ run rẩy trước những gánh nặng gian khó, họ lại càng sợ làm tổn thương và ảnh hưởng người kia. Cả hai con người đều muốn sau này khi thực hiện được ước mơ rồi, họ vẫn là họ vẫn luôn bên nhau. Nhưng khi chưa kịp có lấy gì, họ đã để đánh mất nhau. Hai con người từng rất gắn bó rất quan tâm, giờ lại quay đi mỗi người một hướng. Cuộc sống không còn nhau liệu có tốt hơn trước? Sau này, khi mỗi người đã có được gì đó cho mình, đã bám trụ được và quen dần với bộn bề lo toan nơi phố thị. Họ vẫn nhớ về người còn lại, vẫn rõ ràng từng đoạn ký ức ngây dại, cuồng si lao đi trên hành trình tuổi trẻ. Thật buồn cười thay khi khó khăn cứ vồ vập lấy thân, ta lại vẫn sánh vai mà vượt qua, nhưng khi theo đuổi được sự nghiệp, ta lại không còn chung đường. Ngoảnh đầu nhìn lại, ta vẫn ở đấy và người cũng vậy, trong mắt, trong tim đều có nhau. Lời bài hát 然後呢 Ránhòu ne And now what? 他們說你的心 似乎痊癒了 Tāmen shuō nǐ de xīn sìhū quányùle They said that your heart seems to have healed 也開始有個人 為你守護著 Yě kāishǐ yǒu gèrén wèi nǐ shǒuhùzhe And there is someone taking care of you 我該心安或是 心痛呢 Wǒ gāi xīn'ān huò shì xīntòng ne Should I be relieved or anguished? 然後呢 Ránhòu ne And now what? 其實我的日子 也還可以呢 Qíshí wǒ de rìzi yě hái kěyǐ ne Actually, my days go on as usual 除了回憶肆虐 的某些時刻 Chúle húiyì sìnüè de mǒu xiē shíkè Apart from times where memories wreak havoc 慶幸還有眼淚 沖淡苦澀 Qìngxìng hái yǒu yǎnlèi chōngdàn kǔsè Thankfully, I have tears to dilute the pain 而那些昨日 依然繽紛著 它們都有我 細心收藏著 Ér nàxiē zuórì yīrán bīnfēnzhe tāmen dōu yǒu wǒ xìxīn shōucángzhe Those past days remain vivid in my mind, treasured deep in my heart 也許你還記得 也許你都忘了 Yěxǔ nǐ hái jìdé yěxǔ nǐ dōu wàngle Maybe you still remember, or maybe you forgot it 也不是那麽 重要了 Yě bùshì nàmó zhòngyàole But that doesn't matter anymore 只期待 後來的你 能快樂 Zhǐ qídài hòulái de nǐ néng kùailè What I want is you can be happy in the future 那就是 後來的我 最想的 Nà jìushì hòulái de wǒ zùi xiǎng de That is what I want the most in the future 後來的我們 依然走著 Hòulái de wǒmen yīrán zǒuzhe We are still walking in the future 只是不再並肩了 Zhǐshì bù zài bìngjiānle But no longer side by side 朝各自的人生 追尋了 Cháo gèzì de rénshēng zhuīxúnle We'll be chasing the paths of our own lives 無論是 後來故事 怎麽了 Wúlùn shì hòulái gùshì zěnmóle No matter how the story develops in the future 也要讓 後來人生 精彩著 Yě yào ràng hòulái rénshēng jīngcǎizhe Our life in the future should also be amazing 後來的我們 我期待著 Hòulái de wǒmen wǒ qídàizhuó In our future, I wish to 淚水中能看到 你真的 自由了 Lèishuǐzhōng néng kàn dào nǐ zhēn de zìyóule See you truly free in the midst of all the tears 親愛的 Qīn'ài de My dearest 回憶我們共同 走過的曲折 Húiyì wǒmen gòngtóng zǒuguò de qūzhé Do you remember the winding roads we experienced together? 是那些帶我們 來到了這一刻 Shì nàxiē dài wǒmen lái dàole zhè yīkè Those were thing that led us here 讓珍貴的人生 有失有得 Ràng zhēngùi de rénshēng yǒu shī yǒu dé We learnt to give and take in our lives 用新的幸福 把遺憾包著 就這麽朝著 未來前進了 Yòng xīn de xìngfú bǎ yíhàn bāozhe jìu zhèmó cháozhe wèilái qíanjìnle Wrap up past regrets with new happiness, that is how we will walk to the future 有再多的不捨 也要狠心割捨 Yǒu zài duō de bù shě yě yào hěnxīn gēshě No matter how reluctant I am, I must still break away ruthlessly 別回頭看我 親愛的 Bié húitóu kàn wǒ qīn'ài de Don't look back at me, my dear 只期待 後來的你 能快樂 Zhǐ qídài hòulái de nǐ néng kùailè What I want is you can be happy in the future 那就是 後來的我 最想的 Nà jìushì hòulái de wǒ zùi xiǎng de That is my deepest wish in the future 後來的我們 依然走著 Hòulái de wǒmen yīrán zǒuzhe We are still walking in the future 只是不再並肩了 Zhǐshì bù zài bìngjiānle But we are not walking side by side anymore 朝各自的人生 追尋了 Cháo gèzì de rénshēng zhuīxúnle We'll be chasing the paths of our own lives 無論是 後來故事 怎麽了 Wúlùn shì hòulái gùshì zěnmóle No matter how the story develops in the future 也要讓 後來人生 精彩著 Yě yào ràng hòulái rénshēng jīngcǎizhe Our life in the future should also be amazing 後來的我們 我期待著 Hòulái de wǒmen wǒ qídàizhuó In our future, I wish to 淚水中能看到 你真的 幸福快樂 Lèishuǐzhōng néng kàn dào nǐ zhēn de xìngfú kùailè See you truly free in the midst of all the tears 在某處 另一個你 留下了 Zài mǒu chù lìng yīgè nǐ líu xìale Somewhere, you left the "other you" 在那裏 另一個我 微笑著 Zài nàlǐ lìng yīgè wǒ wéixìaozhe There, the "other me" is smilling 另一個我們 還深愛著 Lìng yīgè wǒmen hái shēn àizhe That "other us" is still deeply in love 代替我們永恒著 Dàitì wǒmen yǒnghéngzhe Replacing us in eternity 如果能這麽想 就夠了 Rúguǒ néng zhèmó xiǎng jìu gòule If only I could believe this, that would be enough 無論是 後來故事 怎麽了 Wúlùn shì hòulái gùshì zěnmóle No matter how the story develops in the future 也要讓 後來人生 精彩著 Yě yào ràng hòulái rénshēng jīngcǎizhe Our life in the future should also be amazing 後來的我們 我期待著 Hòulái de wǒmen wǒ qídàizhuó In our future, I wish to 淚水中能看到 你真的 自由了 Lèishuǐzhōng néng kàn dào nǐ zhēn de zìyóule See you truly free in the midst of all the tears Link thảo luận [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của 2light bi thương chúng ta của sau này mayday tạm biệt yêu thương us and them

chúng ta của sau này review