xuyên nhanh kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ

Một số giải pháp điều trị dưới đây có thể đáp ứng tốt với bệnh ghẻ ruồi: 1. Sử dụng thuốc Tây. Thực tế cho thấy, đa phần các trường hợp mắc bệnh lý này đều đáp ứng tốt với việc điều trị bằng thuốc. Vì vậy khi phát hiện các triệu chứng của bệnh Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ. Dịch Hoàn thành Trung Quốc Web Novel 532 chapters 695980 từ. Nguồn: webtruyen.com. Tác giả: Nhất Dạ Diễm Vũ. Chương đầu ⚡ Mới nhất. Ngôn Tình Xuyên Không Hài Hước Hệ Thống. Nữ chính có hào quang, nữ phụ có hệ thống phản kích, thế Bấm huyệt trị đau dạ dày là phương pháp giảm đau tức thời, nhanh chóng, hiệu quả. Theo lý luận Đông Y, đau dạ dày còn được gọi là chứng "vị quản thống". Tình trạng đau đớn xuất hiện là do chế độ ăn uống, sinh hoạt không điều độ, ăn nhiều thực phẩm kém lành mạnh dẫn đến khí huyết ngưng trệ Đọc truyện Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ. Ngôn Tình, Xuyên Không, Hệ Thống, Hài Hước. Cùng chuyên mục. Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh Đẹp. Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hệ Thống, Dị Năng, Hài Hước, Điền Văn, Khác. Meilleur Site De Rencontre Gratuit Maroc. Rầm! Cửa phòng bị mở tung ra, một bóng người hối hả chạy vào. Vừa nhìn thấy cả đám đầu gấu xăm trổ bặm trợn vây quanh giường Khuynh Diễm, Miên Tửu lập tức chạy đến chắn trước người cô, cảnh giác nhìn bọn họ "Các người muốn làm gì cô ấy?" Đám bệnh nhân bặm trợn bị kì thị ngoại hình "..." Cậu phải hỏi là cô gái mà cậu đang bảo vệ muốn xử trí bọn tôi thế nào. Đã là thời đại nào rồi, đừng đánh giá người khác qua ngoại hình được không? Như vậy là thiển cận lắm đấy! Chuyện này cũng không thể trách Miên Tửu, vừa bước vào liền nhìn thấy Khuynh Diễm yếu ớt nằm trên giường bệnh. Còn đám người vây quanh cô thì khí thế hung hãn, đồ vật trong phòng đều bị lật tung lên, đây rõ ràng chính là hiện trường đánh nhau! Là bọn họ ỷ đông hiếp yếu bắt nạt cô! Đám đầu gấu hung hãn "..." Nỗi oan nhảy sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch. "Các người ra ngoài trước đi, đem một bộ quần áo sạch sẽ đến đây." Khuynh Diễm phất tay. "Vậy chúng tôi đi trước, Khuynh tỷ giữ gìn sức khỏe." Sớm ngày tính sổ Kỷ ca trả thù cho chúng tôi! Câu cuối cùng bọn họ chỉ dám ám chỉ chứ không dám nói ra, Kỷ Ôn rất ma quỷ, lỡ như hắn gắn thiết bị nghe lén ở đâu đó thì toang chết bọn họ! Khuynh Diễm nhíu mày nhìn Miên Tửu một vòng, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm. Chân mang dép đi trong nhà, không hiểu đi đường thế nào mà đế dép cũng đã sắp rơi ra. Trên áo dính đầy bùn đất, khuỷu tay còn có không ít vết trầy xước, nước mưa thấm vào mạch điện bên trong, mơ hồ có tia sáng lóe lên. Nhìn hắn như đứa nhỏ đi lạc vừa bị người ta ngược đãi. Khuynh Diễm nhíu mày "Sao tay lại bị thương, là ai bắt nạt anh?" Miên Tửu giấu khuỷu tay ra sau lưng "Tôi bất cẩn té ngã, em có sao không? Những người vừa nãy đến gây sự với em sao?" "Bọn hắn không dám." Ngược lại là mi, đi đâu để ra nông nổi này? Ta chỉ mới không gặp mi một tuần, ai dám ở sau lưng ta hành hạ mi! "Sao mấy hôm nay em không đến tìm tôi, có phải em giận tôi chuyện lần trước không? Tôi không..." Miên Tửu muốn giải thích gì đó, nhưng cửa phòng chợt mở ra, làm gián đoạn lời nói của hắn. Bệnh nhân đội mũ lưỡi trai mang quần áo vào, Khuynh Diễm nhận lấy đồ liền đưa cho Miên Tửu "Anh đi thay quần áo trước đi, có chuyện gì lát nữa nói." Vết rách trên khuỷu tay hắn bị nước mưa thấm vào, giọng nói cũng đã phát ra tiếng rè rè. Khuynh Diễm đưa quần áo xong liền cúi đầu bấm điện thoại, nhắn người biết kiểm tra máy móc đến xem vết thương cho Miên Tửu. Nhưng hành động bấm điện thoại của cô trong mắt Miên Tửu, lại được giải nghĩa thành cô đang cố ý phớt lờ hắn. Giờ cô đã chán ghét hắn đến mức ngay cả nghe hắn giải thích, cô cũng không còn kiên nhẫn nữa... Khuynh Diễm nhắn tin xong ngẩng đầu lên, thì thấy Miên Tửu vẫn đứng trước mặt cô. Sao còn chưa đi thay quần áo? Không biết chỗ thay ở đâu? Cô giơ tay chỉ góc trái phòng "Toilet bên đó." Miên Tửu mấp máy môi như muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng lại gục đầu xuống, lủi thủi ôm quần áo đi vào toilet. Khuynh Diễm cũng không chú ý sự kỳ lạ của hắn, ở bên ngoài gọi người đến dọn dẹp lại phòng bệnh. Từ lúc chờ người đến dọn, tới lúc phòng được dọn sạch sẽ khang trang, hơn nửa tiếng trôi qua nhưng vẫn không thấy Miên Tửu đi ra ngoài. Khuynh Diễm nhíu mày nghi hoặc. Không phải là bị ướt mưa chập mạch rồi ngất xỉu bên trong rồi đấy chứ? Nghĩ nghĩ vẫn thấy không ổn, cô đi đến gõ cửa toilet, thử gọi "Miên Tửu." Phía trong vang lên tiếng lạch cạch, khoảng một phút sau thì cửa mở ra. Thiếu niên đầu tóc ướt sũng xuất hiện trước mặt cô, trên người vẫn là bộ quần áo dính đầy bùn đất lúc vừa mới tới. Nhìn thấy hắn như vậy thì Khuynh Diễm không khỏi nhíu mày "Sao anh không thay đồ?" Trốn trong đây nửa tiếng làm quái gì mà đến quần áo cũng không thay? Dựa theo bản tính kén cá chọn canh của Tịch Dạ, Khuynh Diễm có đủ cơ sở để nghĩ rằng hắn là đang chê quần áo này xấu, nên mới giở thói không chịu thay. "Ở đây chỉ có đồng phục bệnh nhân, sáng mai tôi gọi người đi mua quần áo khác cho anh, tạm thời mặc cái này đi." Miên Tửu không nói được hay không được, chỉ gật gật đầu, giơ tay lên muốn đóng cửa toilet lại. "Khoan đã." Khuynh Diễm ngăn động tác hắn, đi đến tủ đựng vật dụng cá nhân, lấy ra một chiếc khăn lông. Theo thói quen đưa tay muốn lau tóc hắn, nhưng bàn tay giơ được nửa chừng liền thu lại, chuyển thành đưa khăn cho hắn tự làm "Lau khô tóc trước đi." Miên Tửu nhìn thấy động tác của Khuynh Diễm thì thân thể cứng đờ tại chỗ. Tại sao lại không chạm vào hắn? Tại sao lại rút tay đi? Hắn sẽ không chạy nữa đâu, cô lau tóc cho hắn được không... Khuynh Diễm nhìn thấy Miên Tửu cứ đứng yên không chịu nhận khăn, đáy lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Tiểu ăn vạ lại làm sao vậy? Sợ khăn này có người dùng qua rồi? Bệnh sạch sẽ tái phát? Khuynh Diễm nhẫn nại tính tình giải thích "Đây là khăn mới mua, tôi chưa dùng, không bẩn." "Em đừng cư xử với tôi như vậy! Tôi không có chê em bẩn! Tôi cũng không ghét em chạm vào tôi! Tôi ghét tôi! Tôi chỉ ghét tôi!" Miên Tửu đột nhiên như bị kích động, giọng nói đều nâng cao lên, đến cuối cùng còn tự nắm tay đánh vào đầu mình. Khuynh Diễm hoàn toàn không hiểu gì hết. Nhưng động tác nhanh hơn suy nghĩ, kịp thời kéo tay Miên Tửu, ngăn hắn lại. "Tôi đã đợi em đến, ngày nào cũng đợi em, tôi muốn nói cho em biết, nhưng em không đến, tôi đi tìm đồ vật của em, nhưng không có cái nào, tôi đi tìm vỏ kẹo, sau đó tìm em..." Nội dung Miên Tửu nói quá hỗn loạn, hơi thở hắn lại đứt quãng, Khuynh Diễm có nghe cũng không hiểu hắn đang muốn diễn đạt điều gì. Cô giơ tay nhẹ vuốt vuốt lên lưng hắn "Không cần gấp, từ từ nói." Thân thể Miên Tửu lập tức cứng ngắc lại, âm thanh đang nói cũng ngưng bặt. Khuynh Diễm dường như nhớ ra gì đó, nhanh chóng rút bàn tay rời khỏi lưng hắn. Quên mất. Tiểu ăn vạ này không thể chạm vào. Lần này thì Miên Tửu thực sự tủi thân đến khóc lên. Không có nước mắt rơi xuống, nhưng âm thanh phát ra từ miệng hắn, là tiếng khóc. Không phải bật ghi âm, là tiếng khóc thật sự của hắn. Gương mặt cứng ngắc vô cảm, nhưng tiếng khóc lại vang lên đến tan nát cõi lòng. Người khác nhìn vào đều sẽ cảm thấy ghê tởm sợ hãi, nhưng Khuynh Diễm lại thấy... cô sắp không xong rồi! Bàn tay đưa lên muốn chạm vào người Miên Tửu dỗ dỗ hắn, nhưng mỗi lần đều là đưa đến nửa đường, rồi lại hạ xuống, tuyệt đối không chạm vào. Miên Tửu nhìn thấy hành động này của cô thì càng khóc dữ dội hơn. Hắn đã nói hắn không ghét cô chạm vào, nhưng cô vẫn không hiểu, dù hắn có giải thích bao nhiêu, cô cũng đều không hiểu! Tất cả là lỗi của hắn, giờ thì mọi chuyện đã ra nông nổi này, không thể cứu vãn được nữa! Khuynh Diễm không biết suy nghĩ trong lòng Miên Tửu, cô chỉ nghĩ hôm trước đã hứa không chạm vào hắn, thì hiện tại nên giữ lời. Người quen sống lừa đảo như Khuynh Diễm, muốn giữ lời hứa cũng phải nỗ lực lắm. Cô nỗ lực như vậy, nhưng trong mắt Miên Tửu lại biến thành mối quan hệ giữa hai người đã đến bước đường cùng, dù hắn có làm gì cũng không còn cách cứu vãn nữa. Khuynh Diễm bị dồn ép đến dỗ không được mà không dỗ cũng không xong, đấu tranh một lúc thì dứt khoát kéo Miên Tửu ôm vào lòng. Đây là do hắn ép cô, chứ không phải do cô không giữ lời hứa! Nhưng chuyện làm Khuynh Diễm không ngờ đến là, cô vừa chạm vào Miên Tửu, thì tiếng khóc của hắn lập tức nhỏ lại. Khuynh Diễm "? ? ?" Thử đưa tay xoa xoa lên lưng hắn, Miên Tửu liền chỉ còn phát ra âm thanh khụt khịt bé xíu, không khóc đến vô cùng thương tâm nữa. Khuynh Diễm "..." Tiểu ăn vạ là đang nhõng nhẽo với ta sao? Hôm trước còn trốn khỏi ta, hôm nay đã nhõng nhẽo với ta, chẳng lẽ... "Anh ở bên ngoài bị người ta bắt nạt rồi phải không?" "Không có." Miên Tửu gục gặc lắc đầu. Khuynh Diễm không tin "Vậy tại sao anh khóc?" "Tôi muốn em ôm tôi, nhưng em không ôm, nên tôi khóc." Miên Tửu lí nhí trả lời. Khuynh Diễm "..." Anh là trẻ con sao? Hay anh tưởng mình là nữ chính phim truyền hình? Nữ chính cũng không phải cứ đòi ôm là gào lên khóc như anh đâu! Này là nữ chính phiên bản ăn vạ đỉnh cao mẹ nó rồi! Đạo diễn, ta từ chối đóng vai nam chính bộ phim này! Trang 2 của 3 trang 1 2 3 » Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Chương 5 Quần Chúng Online 5 Tác giả Nhất Dạ Diễm Vũ Vì vấn đề bản quyền, mà mình lại không được xóa chương tại đây, nên mình đành đăng lại chương cũ. Các bạn muốn theo dõi nội dung tiếp theo thì hãy truy cập Mangatoon hoặc Noveltoon, tìm kiếm từ khóa "Xuyên Nhanh Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ" nhé. "Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện. Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao? "Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được. "Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư...]" Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm. "Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt...]" Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì hơn." "Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội. "Nhưng mà...]" Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó. "Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp. "Được, các chú nhớ kỹ, bán đứng tôi...]" Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu." Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ? Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao? Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm thất vọng nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm...] không phải, nằm cả đời luôn để đỡ phải ra ngoài hủy diệt thế giới. Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ. Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!! Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô à? [Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...] "Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm." Cứu...] cứu người? Cứu người là chuyện mất mặt sao? Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này? – – [Truyện được đăng tại MangaToon] Tần gia. "Hắn thế nào rồi?" Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai. "Chủ nợ lần này rất lợi hại, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt lấm lét sợ hãi "Nhưng mà lỡ như...] lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta...]" "Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết!" Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt "Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, đúng không?" "Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên cứ thấy bất an. "Sao lúc đi vay tiền không thấy con sợ? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng một tiếng, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều dung túng. "Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức. "Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ." "Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười nịnh nọt hứa hẹn. "Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau!" Ting ting ting. Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy "Cha con về, mau chuẩn bị!" – Bốp! Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn. "Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ...] Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không...] nếu không...]" Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống. "Được rồi, khóc cái gì?" Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại rống lên "Thằng khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ cho nó. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!" "Tiểu Ưu vẫn chưa về...] ông...] ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan. "Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!" "Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm." Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào. "Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này sao?" "Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông...] lỡ như...] lỡ như đám người đó làm gì thằng bé...] chỉ một lần này nữa thôi, về sau chúng ta sẽ mặc kệ, được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ. Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay. Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao? Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này? Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ hắn để lại, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận. Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn. "Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch." "Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn chồng. Bà ta cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này. "Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ. "Như vậy không tốt lắm...]" Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được! "Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt. Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng. Bà Tần vui mừng nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi bà không được chồng ôm ấp cưng chiều thế này. – – Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp cơ thể. Đây là bệnh viện. Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác. Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra mình vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không. Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại. Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp. Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn. Ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ ra hắn. Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn. Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy? Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn. Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là chính bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được. Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần oán hận hắn, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa. Hắn muốn trả thù! Đúng vậy! Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn! Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa. Nhưng hắn lại tính sai một bước...] Hắn đến cùng cũng chỉ là học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết...] nhưng hắn không sợ hãi. Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn họ phải trả giá! Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ! Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà? Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí. Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì? Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...] Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao? Chỉnh sửa cuối 16 Tháng mười hai 2021 Trang 2 của 3 trang 1 2 3 » hài hước hệ thống ngôn tình nhất dạ diễm vũ xuyên không xuyên nhanh Hồng phúc tề thiên của Khuynh Diễm, chính là sau khi một tay ôm tiền, một tay ôm mỹ nam, thì cô được đưa vào bệnh lưu ý, không phải bệnh viện tâm thần Ánh Dương, mà là bệnh viện chấn thương chỉnh hình, bởi vì cô bị gãy việc cụ thể phải bắt đầu tường thuật từ lúc cô rời khỏi phòng 501 ở ngoài hành lang phát sinh ẩu đả, cánh cửa phòng bao gần đó mở toang, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng ra làm nền cho khung cảnh hai người đàn ông đang đánh nhau tranh giành một phụ theo lời bàn tán của đám đông, thì ba nhân vật trong cuộc đều là kẻ có danh vậy, câu chuyện càng thu hút dư luận, quần chúng vây xem ồn ào đến chặn kín lối đi, quản lý và nhân viên công tác tại KTV cố gắng điều phối nhưng đều không có tác lúc hỗn loạn, một thanh niên đội mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt, bất thình lình cầm dao đâm vào bụng vệ sĩ của Diêm đông vốn đang nhốn nháo, lại thêm tiếng nhạc ầm ĩ lấn át âm thanh, nên nhất thời không ai phát hiện sự việc bất xe lăn trên tay vệ sĩ bị cướp đoạt, thanh niên tức tốc đẩy Diêm Túc vào lối thoát thời điểm đó, Khuynh Diễm cũng đang ở trong lối thoát hiểm, xoay xoay tấm thẻ ngân hàng vừa mới bòn rút của gã diễn nên, tình huống liền biến thành, thanh niên đẩy xe lăn chở Diêm Túc đến trước mặt cô, còn cô cầm thẻ chuẩn bị tiền trao cháo múc nhận hàng từ niên "…"Khuynh Diễm "…""Thì ra chủ mưu là Hà tiểu thư." Diêm Túc cười lạnh kết Diễm "…" Khoan mưu cái gì?!Ta chỉ đang ở đây đếm tiền thôi mà!Còn chưa kịp vui vẻ vì tiểu ăn vạ tự giác chạy tới tìm ta, lại bị hắn chụp cho cái nồi vai ác là thế quái nào!Chợt Khuynh Diễm nhìn thấy ánh sáng kim loại lóe lên ngay sau lưng Diêm Túc, cô lập tức phản xạ bẻ gãy cổ tay thanh niên, dứt khoát đoạt con dao găm của không ngờ hắn bí quá hóa liều, giơ chân đạp mạnh xe lăn, khiến nó hướng thẳng cầu thang đâm xuống!Khuynh Diễm gần như không suy nghĩ, theo bản năng kéo Diêm Túc về phía lăn kịp thời dừng lại, nhưng lực giằng co thô bạo vẫn khiến nó lật tiếc, không hề có cảnh té ngã thành môi chạm môi kinh điển như phim truyền hình, mà chỉ có cỗ xe sắt thép cùng người đàn ông cao lớn nặng nề đè lên Khuynh đó răng rắc một tiếng, cánh tay cô liền không cử động được giới trước, lần đầu gặp Mộ Ngôn, cô đã vô tình bẻ nhầm tay hắn. Vì vậy thế giới này hắn cố ý báo thù cô đúng không?Tiểu ăn vạ đúng là đồ nham hiểm!Khuynh Diễm đau tay không thể nhấc người ngồi dậy, mà Diêm Túc còn không biết tự giác tránh đi, cứ nằm bất động phía trên thế té ngã khiến khuôn mặt hắn chôn vào cổ cô, bàn tay vịn lấy eo cô, mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ len lỏi vào cánh mũi, giờ thân thể hắn đã hoàn toàn cứng ngắc chẳng khác gì tượng người hai mươi chín tuổi nhưng có tư tưởng cổ hủ của lão già tám mươi như Diêm Túc, luôn rất thận trọng giữ mình, chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với bất kỳ đầu hắn chỉ kịp nghĩ, phạm… phạm quy rồi!Hà Khuynh Diễm đang sàm sỡ hắn!!—Một giờ sau."Vết đâm không phải trí mạng, tình trạng vệ sĩ đã trở lại ổn định." Trợ lý cẩn thận báo cáo "Chúng tôi vừa tìm được kẻ tấn công ngài, nhưng hắn… đã tự sát."Đôi mắt sắc bén dưới lớp mặt nạ lóe lên, quanh thân người đàn ông tỏa ra hơi thở âm u như sát thần chuẩn bị khai đao đoạt thể đứng xung quanh đều căng thẳng đến không dám thở họ không bảo vệ tốt Diêm tổng, để ngài gặp nguy giờ còn làm đứt đoạn manh mối, có khi nào… Diêm Vương đại nhân sẽ lột da tử hình bọn họ luôn không!Trợ lý nuốt nuốt nước bọt, giữ giọng bình tĩnh tiếp tục báo cáo "Bác sĩ đã xử lý vết thương cho Hà tiểu thư, hiện cô ấy đang chờ ngài ở phòng bệnh."Diêm Túc không nói một lời, ấn nút điều khiển xe lăn rời nhân dưới đáy lòng trợ lý chắp hai tay thỉnh tội. Xin lỗi Hà tiểu thư!Củ khoai lang bỏng này chúng tôi chỉ đành ném cho cô, hy vọng cô có thể bình an vượt qua tai kiếp!Diêm Túc đằng đằng sát khí đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy thiếu nữ bên trong đang dùng cánh tay còn lành lặn loay hoay hộp sữa khẽ nhíu mày, cất giọng hỏi "Hà tiểu thư, cô không có điều gì muốn giải thích với tôi sao?"Khuynh Diễm ngẩng đầu không hiểu "Giải thích cái gì?"Cô là ân nhân cứu mạng hắn, nhưng hắn lại dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp để nhìn cô?Tiểu ăn vạ này thật thiếu phép tắc, nhất định phải dạy dỗ lại."Tại sao Hà tiểu thư không ở bệnh viện Ánh Dương, mà lại xuất hiện trong KTV?" Diêm Túc không che giấu ý tứ khởi binh vấn có mặt ngay đúng thời gian địa điểm hắn gặp nạn, nếu nói chỉ là trùng hợp, ai có thể tin?Hơn nữa, hắn biết rõ tình trạng cô. Trước đây luôn chân yếu tay mềm, tại sao bây giờ lại đánh được cả một người đàn ông cao lớn?Chuyện này có quá nhiều điểm khả Diễm ngạc nhiên "Anh biết tôi ở bệnh viện Ánh Dương sao?"Hắn còn biết nguyên chủ họ Hà?Chẳng lẽ hắn… là fan hâm mộ của ta?Giọng nói người đàn ông trầm xuống, môi nhếch lên nụ cười lạnh "Hà tiểu thư còn định giả vờ không quen biết tôi? Hai chữ Diêm Túc, cô vẫn nhớ rõ chứ?"Khuynh Diễm nhíu mày. Diêm Túc là ai?Diêm... Mẹ kiếp!!Quái nhân nhà họ Diêm!Người bị nguyên chủ đẩy ngã tới tàn phế!Chết ta rồi chết ta rồi!Chắc chắn hắn sẽ ăn vạ đến cạo sạch xương tủy ta!Bình nha đầu bình có thể nghĩ cách cứu vãn!Khuynh Diễm kín đáo hít sâu, trong hoàn cảnh vô cớ bị đội nồi, chiêu thức đầu tiên chính là nở một nụ cười tự tin."Diêm Túc là ai?" Tiếp theo cứ giả điên là sao ta cũng mắc bệnh tâm thần, nhất quyết ôm chặt kịch bản mất trí nhớ, xem hắn làm gì được Túc im lặng, mặt nạ kim loại che khuất biểu cảm, khiến người khác không thể dò đoán tâm tư hắn, chỉ nghe giọng hắn thêm phần âm u "Một năm trước, nhờ công lao của Hà tiểu thư, chân tôi mới trở nên tàn phế. Ký ức này đã đủ để cô ghi nhớ chưa?""Có chuyện đó sao? Thật ra… nếu anh không muốn báo ân cứu mạng, thì cứ nói thẳng, tôi cũng không đòi hỏi. Anh đâu cần bịa chuyện làm gì." Khuynh Diễm tim không đập nhanh, mặt không đổi sắc, nhập vai như khi đã giả điên, thì phải điên tới hết phim cũng không được nồi do nguyên chủ gây ra, còn khuya cô mới tới đội!Diêm Túc trầm tĩnh nhìn thiếu nữ đối diện, khí tức áp đảo nặng nề quấn quanh thân hắn có thể khiến mọi lời nói dối đều phải lộ sơ Khuynh Diễm là ai?Cô chính là đại lão lật lọng có thâm niên trong nghề!Tiểu ăn vạ muốn bắt tẩy cô à?Hắn còn chưa đủ trình Túc quả thật không xác định được Khuynh Diễm điên thật hay điên này có lẽ phải liên hệ bệnh viện Ánh Dương để hỏi lại tình trạng hắn vẫn cố ý nhấn mạnh nhắc nhở "Hy vọng Hà tiểu thư có thể thành thật, nếu không, những thứ cô nợ tôi, đều sẽ bồi tính gấp bội."Khuynh Diễm duy trì vẻ mặt tôi không hiểu, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, tôi là một bệnh nhân tâm thần vô tội nhất thiên hạ!Diêm Túc híp mắt, môi mỏng lạnh tanh mím lại, chậm rãi điều khiển xe lăn hướng tới gần giường bệnh, hơi thở toát ra đầy áp bức hung Diễm cảnh giác nhìn gì làm gì!Định tới ăn vạ ta đúng không!Sau đó, cô liền nhìn thấy Diêm Vương đại nhân giơ tay cầm hộp sữa bột bên giường, lạnh lùng hỏi "Muốn uống bao nhiêu? Một ly hay hai ly?"Khuynh Diễm "…"Thì ra là định pha sữa cho pha sữa thì trưng cái mặt hung thần ác sát như thế làm gì?Tiểu ăn vạ này… cũng là khách hàng thân thiết của Ánh Dương phải không? Nữ chính có hào quang, nữ phụ có hệ thống phản kích, thế nữ quần chúng chỉ ngồi ăn dưa thôi à? Nữ quần chúng cũng là con gái đấy nhé, vùng dậy cho một thế hệ quần chúng đòi đất diễn! Trong các kịch bản, mẹ tác giả thiên vị con ruột, đem những lát cắt tốt đẹp phơi bày ra ánh sáng. Nhưng khi bức rèm sân khấu hạ xuống, chuyện xấu của nhân vật chính, liệu có ai thấy được? Khuynh Diễm bị Hệ Thống ấn chọn, xuyên vào quần chúng xui xẻo, bị mẹ tác giả dí bút giết chết, hòng đem bí mật con ruột bà ta chôn xuống mồ. Từ đây, hành trình của quần chúng bắt đầu! Tác giả Thể loại Hài Hước, Ngôn Tình, Xuyên KhôngNguồn thái FullSố chương 542Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước Nữ chính có hào quang, nữ phụ có hệ thống phản kích, thế nữ quần chúng chỉ ngồi ăn dưa thôi à?Nữ quần chúng cũng là con gái đấy nhé, vùng dậy cho một thế hệ quần chúng đòi đất diễn!Trong các kịch bản, mẹ tác giả thiên vị con ruột, những lát cắt tốt đẹp phơi bày ra ánh sáng. Nhưng khi bức rèm sân khấu hạ xuống, chuyện xấu của nhân vật chính, liệu có ai thấy được?Khuynh Diễm bị Hệ Thống ấn chọn, xuyên vào quần chúng xui xẻo, bị mẹ tác giả dí bút giết chết, hòng đem bí mật con ruột bà ta chôn xuống đây, hành trình của quần chúng bắt đầu!

xuyên nhanh kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ